Chủ quan – Wikipedia tiếng Việt

Tính chủ quan là một khái niệm triết học trung tâm, liên quan tới ý thức, tác nhân, nhân vị, thực tế, và sự thực, mà được được nhiều nguồn khác nhau xác định. Ba khái niệm phổ biến bao gồm tính chủ quan là chất lượng hoặc điều kiện của:

  • Một loại gì đó là một chủ thể, nghĩa hẹp là một tư nhân sở hữu những trải nghiệm mang ý thức, chẳng hạn như ý kiến, cảm giác, niềm tin và mong muốn.[1]
  • Một loại gì đó là một chủ thể, mang nghĩa rộng là một thực thể mang tác nhân, tức thị nó hành động hoặc nắm quyền lực đối với một số thực thể khác (một đối tượng).[2]
  • Một số thông tin, ý tưởng, tình huống hoặc vật lý chỉ được coi là đúng theo ý kiến của một hoặc nhiều chủ thể.

Những khái niệm khác nhau về tính chủ quan nhiều lúc được phối hợp với nhau trong triết học. Thuật ngữ này được sử dụng phổ cập nhất như một lời lý giải cho những gì tác động tác động, thông tin và thiên vị những nhìn nhận của mọi người về thực sự hoặc thực tiễn ; nó là tập hợp những nhận thức, kinh nghiệm tay nghề, kỳ vọng và sự hiểu biết cá thể hoặc văn hóa truyền thống và niềm tin về một hiện tượng kỳ lạ bên ngoài, dành riêng cho một chủ thể .

Tính chủ quan trái ngược với triết lý về tính khách quan, được mô tả như một ý kiến về sự thực hoặc hiện thực ko mang bất kỳ sự thiên vị, giảng giải, xúc cảm và trí tưởng tượng nào.[1]

Sự nổi lên của khái niệm chủ quan mang nguồn gốc triết học trong suy nghĩ của Descartes và Kant, và sự phát biểu của nó trong suốt thời kỳ hiện đại phụ thuộc vào sự hiểu biết về những gì tạo nên một tư nhân. Đã mang nhiều cách giảng giải khác nhau về những khái niệm như bản ngã và vong linh, và bản sắc hoặc tự ý thức nằm ở gốc rễ của khái niệm chủ quan.[3]

Chủ quan, ví dụ, thường là chủ đề ngầm của chủ nghĩa hiện sinh, Sartre là một trong những người đề xuất chính của nó nhấn mạnh tính chủ quan trong hiện tượng học của ông.[4] Ko giống như đồng nghiệp Merleau-Ponty, Sartre tin rằng, ngay cả trong lực lượng vật chất của xã hội loài người, bản ngã là một thực thể siêu việt, ví dụ, trong opus Tồn tại và hư vô của Sartre thông qua những lập luận của ông về ‘sự tồn tại của người khác’ và ‘cho chính mình'(tức thị một con người khách quan và chủ quan).

Cốt lõi bên trong nhất của tính chủ quan nằm trong một hành động duy nhất của Fichte gọi là tự đặt ra, trong đó mỗi đối tượng là một điểm tự chủ tuyệt đối, mang tức thị nó ko thể hạ mức xuống còn một khoảnh khắc trong mạng lưới những nguyên nhân và hậu quả.[5]

Source: https://bloghong.com
Category: Là Gì